CHIỀU CUỐI NĂM
Cuối năm chiều đi rất vội
Hỏi đời còn đến bao lâu
Băn khoăn như thằng mắc nợ
Trả hết năm này còn mãi năm sau
Cuối năm mây trời cũng lạ
Dùng dằng nỗi nhớ nổi trôi
Chơi vơi như đò hụt chuyến
Vội vã bên nầy lóng nhóng bên kia.
NỬA ĐÊM/ ĐỌC LẠI HỒN XƯA
đêm đọc Hoàng hạc lâu
NHỮNG LỤC THẬP BUỒN
già nua như câu hò lục bát
SG 10/18
CÓ NHỮNG CHIỀU NHƯ THẾ
có những chiều đành đoạn qua mau
dấu vết son môi nhạt theo ngày tháng
sương chiều như váng sầu mùa cũ
hoa cỏ ven đường cũng động lòng nhau
có những chiều lang thang trong phố chợ
chợt nghe vang tiếng nói quê nhà
kệ ánh mắt nhìn môi thầm cười nụ
gợn nước của người sóng cả đời ta
có những chiều mây giang hồ tụ lại
chốn sông hồ bèo nước gặp nhau
quẳng hết gươm đao chỉ bầu rượu nóng
làm mưa dầm cho thấm cuộc bể dâu
có những chiều lẳng lặng qua đi
không tiếng chia ly không lời từ giã
bước vội bước vàng đời qua bao ngã
còn rất lâu mới gặp lại mùa ngâu
có những chiều đi qua từng phố nhỏ
trời cao đất thấp bước lan man
thoáng hương trầm nhà ai phảng phất
gợi tiếng chuông chiều nhắc tuổi hoàng hôn
là có những chiều như thế
hồn như con ròng rọc
kéo chiều lên rồi thả xuống
mặc chiều rơi
KHÚC THÁNG CHẠP
tháng chạp trôi như trút hơi tàn
như chiếc gạt tàn đầy mẩu vụn
ký ức lao xao tràn về hổn độn
xoay xở hướng nào cũng thấy tàn phai
tháng chạp rầu rầu như tình đoạn cuối
nửa chia ly nửa níu nhau về
mưa cứ dầm như lời kể lể
hỏi nhau hoài chẳng biết làm chi
tháng chạp quê xa vướng víu quê người
qua biển rộng vẫn chiếc thuyền độc mộc
tháng chạp đẩy hồn lên đỉnh dốc
lững lơ nơi biên hải phận đời
tháng chạp đường tuyệt mù mưa gió
ngẩn ngơ tìm những bước thanh xuân
đời đã trải biết bao lần trắc trở
vẫn bước chông chênh
những khoảnh chạnh lòng.
TẢN MẠN: AI QUA?
“Time goes, you say? Ah no!
Alas – Time stays, we go.”
Bạn nói,Thời gian qua? Ồ .. Không phải đâu.
Chúng ta qua – Thời gian ở lại.”
không chừng nhà thơ nói đúng, người nuối cuộc đời nên cứ nói thời gian qua nhanh quá mà cứ quên đi là chính mình đã đi qua. Thời gian của chiều xưa và chiều nay dường như không thay đổi, bất biến và vĩnh cửu, bạn bè dù tình vẫn thân nhưng cảnh đời mỗi thằng đã mỗi khác xưa, đang và sẽ đi qua những ngỏ ngách khác nhau. Cứ nói là muốn níu thời gian lại, thời gian có đi đâu mà níu, thực ra là muốn níu lại mình, níu gì nổi, chỉ níu lại trong vô vọng cho dù là níu bóng mình. Mà thôi, thời gian qua hay thời gian ở lại cũng được, chắc chắn là chúng ta đang qua, cứ thản nhiên, qua thì qua có gì phải sợ, mà đã qua hết đâu.
ĐỜI QUA MẤY ĐOẠN
ai đã đi qua đời mấy khúc
buồn như sông lặng buổi triều dâng
sóng lăn tăn nhấn hồn chìm bao nỗi
núi chùng mình
hoàng hôn cũng bâng khuâng
ai đã cưu mang tình bao dặm
thuở dáng gầy tre trúc còn xanh
một đêm tóc loé lên màu bạc
trăng khuya đã khuyết nửa vành
ai đã đi qua miền lẩn khuất
đêm trở mình nghe động đậy trần gian
những mùa xưa theo từng ngày trở mặt
nhạt nhòa như bóng nắng chiều tàn
ai đã mang theo mùa hoa cũ
còn vương nặng trĩu hành trang
tình quê dễ nào đoạn tuyệt
dẫu sơn hà buồn tựa giấc mơ hoang
thì thôi hãy chia hai niềm hạnh phúc
nửa để dùng nửa để phòng thân
và hãy nhân đôi phần đau khổ
đủ dùng cho bể lụy còn mang.
CHÙM TỨ CÚ
phút ly tâm
có phù hoa ngày tháng cũng dư thừa
lao đao lắm những mảnh hồn lưu lạc
muốn quay về e lạc giữa vườn xưa.
đêm cũng chùng mình với tịch liêu
chong mắt đèn đường như muốn hỏi
đi về đâu đó bóng liêu xiêu ?
những nụ hoa hé nở buổi giao thoa
sóng lòng dậy theo nắng vàng tỏa sáng
và mới hay tình cũng động can qua.
quên một mùa đông lạnh lẽo qua
và một người quên người yêu cũ
quên những ân tình ấm lạnh xưa
thoắt một đời người bỗng hóa thành xưa
phút gặp gỡ thất thần nhìn nhau mãi
đã nhạt nhòa như mây giữa chiều mưa.
đời chẳng dài như sông chảy về đâu
xưa nhan sắc nay vẫn là nhan sắc
có tàn phai nhan sắc vẫn hằn sâu.
Bạn phải đăng nhập để bình luận.